Những NGƯỜI THẦY DẠY “VÕ CÓC” cho tôi
“Võ Cóc” là võ gì? Đó là cái tên do PGS TS Sử học Nguyễn Mạnh Hùng tự đặt ra. Khi nhìn thấy cái “bóng dáng” của nó hơn là nhận ra cái nguồn gốc của nó – từ trong rừng rậm hay ruộng đồng – để được mệnh danh trong giới “giang hồ hiệp khách”. Môn “Võ Cóc” mà tôi giới thiệu là môn “võ rừng”, hay “võ ruộng”, “võ đường phố”, “võ hẽm” hay “võ giang hồ”!?.
Trong suốt thời thanh niên của tôi, tôi chưa nhìn thấy ai trình diễn loại võ có kiểu dáng như thế, mà chỉ nghe, chỉ thấy Hổ quyền (võ cọp), Hầu quyền (võ khỉ), Xà quyền (võ rắn), hay bài võ phượng hoàng dương hai tay lên cao như chắp cánh. Nhìn chung, loài người hay mô phỏng cử chỉ, hành vi của các loài vật nói trên để chế tác ra loại võ theo kiểu dáng của chúng mà tự vệ hay chiến đấu trong thời kỳ còn sơ sử. Nhưng đối với loài cóc thì ít ai chú ý. Có phải trong các bộ truyện Tiếu Ngạo Giang Hồ hay Anh Hùng Xạ Điêu có mô tả loại võ này? Hay từ trong một xứ sở nào đó của Phi châu – với loài tê giác 2 sừng – hoặc của Đông Nam Á – với con tê giác 1 sừng – tàng ẩn những bí quyết, hay trong rừng rậm âm u hay trong những nơi bùn lầy nước đọng của những khu ổ chuột nghèo nàn? .
x x x
Đó là một buổi chiều… Tôi nhớ lại. Khi ấy tôi còn là một cậu học trò. Khi đi học về vừa đến trước cửa nhà – gần sát với đường rày xe lửa – trong khu vực cổng số 1, Sài Gòn thì gặp một “thằng ve chai” đang ngồi trên băng đá. Trên lưng nó – một cái bao bố, dưới chân nó – một con chó vàng. Nó ngồi im, mắt nhìn ra phía trước như không để ý đến tôi – người đang đứng trước mặt như tên trùm thổ địa. – Từ đâu đến vậy ta? “Bụi đời” hả?.
Cái giọng nói theo kiểu “dân anh chị Sài Gòn” của tôi để lên tiếng chất vấn cũng không làm nó chú ý. Chỉ có con chó ngước mắt nhìn tôi le lưỡi như để “chào hỏi” theo kiểu của nó – thay mặt cho chủ nó. Như thế nó cũng đã biết “lễ độ” nên tôi cũng dịu giọng.
– Anh bạn đi lạc đường?
– Không! ngồi chơi chút! có sao không?
Tôi không trả lời mà lại hất hàm chất vấn liên tục:
– Bộ làm nghề ve chai hả?
Nó gật đầu mà đôi mắt vẫn tỏ ra “xa lạ” với tôi. Như thế cũng đã đủ làm quen rồi!
Tôi bèn ngồi bên cạnh. Con chó ngoắc đuôi ra vẻ thân thiện.
– Có nhà cửa gì không?
Nó lắc đầu.
– Thôi! Trời tối rồi, người anh em cứ ngủ lại ở đây.
Nó nhìn tôi:
– Có được không?
– Được! Để tôi nói với ông liên gia trưởng.
Tôi ra cái vẻ là “tay thủ lĩnh” nhưng còn mắc cái “ông trùm”.
(Còn tiếp, xin vui lòng xem file PDF)
Nguyễn Mạnh Hùng
Trân trọng giới thiệu bài viết đến quý độc giả.